Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Một nhà dưới chân núi


Phan_11

"Tiểu Hắc, đã xảy ra chuyện gì sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi nó.

Tiểu Hắc không phát ra bất kì tiếng động gì, mắt sói dưới ánh trăng phát ra ánh sáng âm u dày đặc, lẳng lặng nhìn Vô Mạt.

Vô Mạt cố gắng vươn tay, muốn sờ sờ tai Tiểu Hắc, nhưng bàn tay đến một nửa liền ngừng lại.

Hắn biết sói là loài rất có linh tính, nếu như mình sờ vào Tiểu Hắc, để con sói khác ngửi thấy mùi của mình trên người Tiểu Hắc, đối với Tiểu Hắc sẽ không tốt.

Vô Mạt ân cần hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi có phải không thoải mái đúng không?"

Tối nay Tiểu Hắc nhìn rất khác so với dáng vẻ uy phong lẫm lẫm ngày đó khi đứng trên sườn núi, có chút giống như Tiểu Hắc quen thuộc ngày còn nhỏ.

Tiểu Hắc cúi đầu, không nói, trong đôi mắt màu xanh lá cây toát ra ánh sáng đau thương làm cho người ta khó có thể hiểu được.

Vô Mạt khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi khó chịu à, tại sao?"

Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, quay mặt, nhìn về thần miếu ẩn trong bóng tối cách đó không xa.

Vô Mạt đứng lên, tối nay thần miếu rất an tĩnh, không có tiếng kiếm minh, không có âm thanh kì lạ.

Nhưng tại sao, Tiểu Hắc lại xuống núi, đi tới nơi này?

Đang lúc này, cửa nhà mở ra, Bán Hạ nửa đêm tỉnh lại khoác áo da hổ xuất hiện tại cửa, khi nàng nhìn thấy con sói đứng ngoài hàng rào thì lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ đây không phải là huynh đệ Tiểu Hắc của Vô Mạt sao? Mắt thấy một người một sói cùng quay đầu nhìn sang, nàng lập tức có cảm giác mình đã quấy rầy người khác, vội nhẹ giọng nói: "A, các ngươi tiếp tục ——" tiếp tục cái gì? Tiếp tục tán gẫu? —— nàng lắp bắp nhỏ giọng nói: "Các ngươi tiếp tục tán gẫu. . . . . ." Nói xong vội vàng đóng cửa vào nhà.

Thế nhưng một người một sói bây giờ cũng không nói chuyện gì nữa, Tiểu Hắc cúi đầu trong chốc lát, liền đứng dậy, cái đuôi xù cũng nhấc lên, đây là tư thế muốn cáo biệt.

Vô Mạt không nỡ gật đầu một cái: "Tiểu Hắc, trở về đi, bảo trọng."

Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn Vô Mạt một cái cuối cùng, liền nhẹ nhàng nhảy lên núi đá, sau đó nhanh chân chạy như bay, rất nhanh đã không thấy tung tích.

Sau lại một đoạn thời gian rất dài, Vô Mạt cũng không gặp lại Tiểu Hắc, cho dù thỉnh thoảng bước vào cấm địa Lang Tộc, hắn cũng không còn thấy lại Tiểu Hắc nữa.

Hắn chỉ là nghe người canh giữ thần miếu nói, có lúc bên cạnh thần miếu sẽ có một bóng sói chợt lóe lên, nhưng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, cũng không có ai thật sự nhìn thấy.

Chuyện này, mọi người tự nhiên báo cáo cho Tộc trưởng, nhưng Tộc trưởng cũng không nói cái gì.

Hơn nghìn năm , Vọng Tộc cùng đám sói trên núi có một quy định bất thành văn, không can thiệp chuyện của nhau. Bọn họ đã bình an vô sự hơn nghìn năm qua, bọn họ cũng tin tưởng sẽ không có một con sói nào dám mạo phạm thần miếu của người Vọng Tộc.

Chỉ là Tộc trưởng lại điều chỉnh đội ngũ canh gác, đem Vô Mạt điều đến một đội khác, đội trưởng đội đó bởi vì mấy ngày trước lên núi té ngã gãy chân, không thể làm gì khác hơn là tạm thời lui ra, Vô Mạt trở thành người đứng đầu tiểu đội này.

Chuyện này đối với những người khác mà nói có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng là đối với Bán Hạ mà nói là chuyện cực lớn. Nàng thật sự vui mừng, vì đây đại biểu cho địa vị của Vô Mạt ở trong tộc.

Nam nhân này nửa đời trước trải qua cuộc sống cô đơn lạnh lẽo, nàng hi vọng nửa đời sau nàng và hắn sống cùng nhau có thể sẽ hạnh phúc, nhưng hạnh phúc cũng không phải ăn no mặc ấm đóng cửa lại sống qua ngày, mà còn bao gồm cả việc được tôn trọng thấu hiểu trong một quần thể.

Vốn Tô lão cha đối với Vô Mạt cũng không phải rất hài lòng , nhưng trải qua chuyện này, ông đã thay đổi cách nhìn với con rể này.

Thời tiết hôm nay khá ấm áp, Tô lão cha thích nhất cầm một ghế nhỏ ngồi ở cửa thôn, nói chuyện gia đình cùng những lão nhân lớn tuổi trong thôn, mỗi lần đều nói đến hai con rể của mình, hai con rể hiện giờ càng ngày càng có tiền đồ, con rể thứ ba tương lai khẳng định còn có tiền đồ hơn.

Tiền đồ này, dĩ nhiên là làm tộc trưởng rồi, cái này Tô lão cha cũng không nói rõ ra, những người khác cũng không tiện nói đến. Dù sao ứng cử viên Tộc trưởng là chuyện lớn, Tộc trưởng là người mà mọi người đều phải cúi đầu tôn trọng, chuyện này cũng không phải là chuyện có thể nghị luận linh tinh ở đầu đường. Trăm ngàn năm qua, đối với người Vọng Tộc mà nói, cái gậy đầu cá đó đều là chí cao vô thượng không thể khinh nhờn.

Nhưng đang lúc Tô lão cha dương dương hả hê, Ngưu thẩm bên cạnh cảm thấy không vui, chạy tới trêu chọc Tô lão cha: "Nghênh Xuân nhà ông, bây giờ là có chuyện gì vậy, là đã gả rồi hay là vẫn còn muốn ở nhà hả?"

Đây thật là vạch áo cho người xem lưng, Tô lão cha nghe thế nhất thời mất tiếng rồi, qua một lúc lâu mới nhảy ra một câu: "Theo ý của nó thôi, nó thân thể không tốt, nếu qua một thời gian nữa thân thể tốt hơn, thì ở trong thôn tìm một người thôi."

Ngưu thẩm cũngbỏ qua cho ông, tiếp tục nói: " Nghênh Xuân nhà ông đi như gió, có chỗ nào có dáng vẻ thân thể không tốt chứ? Ông nói nó làm sao lại tự nhiên trở về, sẽ không phải là bị người ta đuổi về chứ?"

Ngưu thẩm vừa nói như thế, mọi người cũng đều nổi lên nghi ngờ, lại bắt đầu nghị luận bọn ngoại tộc lòng lang dạ sói thế nào, vì vậy rốt cuộc có người chợt nói một câu: "Suy nghĩ một chút đến chuyện mẫu thân của Vô Mạt đi, đó không phải ví dụ rõ ràng nhất sao."

Lời này vừa nói ra, mấy lão nhân đang ngồi không nói gì.

Mẫu thân Vô Mạt, là bông hoa của thôn khi đó bao nhiêu tiểu tử liếc nhìn, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

Trong nhất thời mọi người đều rơi vào không khí trầm muộn, một lão nhân vội vàng nói sang chuyện khác, cười nói với Ngưu thẩm: "Ngưu thẩm a, Nhị Độc Tử nhà ngươi muốn Bán Hạ người ta không thành, hiện tại Nghênh Xuân trở lại, ta thấy đây chính là nhân duyên tốt a!"

Ngưu thẩm cũng chưa nghĩ tới khả năng này, lập tức trong lòng bà lại động, chỉ là trên mặt lại cố ý nói: "Nghênh Xuân người ta từng trải việc đời, sao có thể để ý Nhị Độc Tử nhà ta!" Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại là động ý niệm. Phải biết người Vọng Tộc đối với quan niệm trinh tiết cũng không quá coi trọng, nữ nhân thành thân rồi vẫn có thể hòa ly tái giá, đó là chuyện rất bình thường.

Nói đến việc này xong, Ngưu thẩm lại bắt đầu thân thiện với Tô lão cha, không hề chê cười nữa. Mà Tô lão cha bởi vì trong lòng có chuyện, căn bản không nghe thấy câu vừa rồi, cho tới một khoảng thời gian rất dài sắp tới cũng không hiểu Ngưu thẩm đang muốn ồn ào cái gì, thế nào đột nhiên thay đổi. Dĩ nhiên đây là chuyện thật lâu sau này rồi.

Hiện nay, Vô Mạt mới làm Đội Trưởng, tất cả mọi người đều coi trọng hắn hơn mấy lần, trong nhà Bán Hạ cũng bắt đầu có nhiều người đến chơi nói chuyện hơn. Trong đó đến nhiều nhất là Mộc Dương, Mộc Oa cùng Nhẫn Đông.

Mộc Dương là tới tìm Vô Mạt thương lượng chuyện bảo vệ thần miếu, bảo vệ thần miếu tổng cộng chia làm 13 đội, có mười ba Đội Trưởng, đây đều là những đối tượng trọng điểm mà Mộc Dương muốn mượn sức. Nhẫn Đông dĩ nhiên đi cùng với Mộc Dương tới.

Về phần Mộc Oa, Bán Hạ cũng có chút không hiểu rõ lắm, nói nàng tới tìm của mình, nhưng cũng quá chịu khó rồi, huống chi trước kia nàng ta không phải vẫn luôn sợ "Dã nam nhân" Vô Mạt của mình sao, thế nào hôm nay lại không còn sợ nữa đây.

( tình địch chăng??)

Bất quá Bán Hạ cũng không nghĩ nhiều, Mộc Oa là người ngây thơ đáng yêu, giống như muội muội của nàng, Bán Hạ cũng rất thích nàng ấy.

Mà chuyện Vọng Tộc xảy ra đủ loại dị tượng, đến nay lại không có tiến triển gì, dần dần mọi người cũng không đi nghị luận nữa. Mặc nó muốn núi lở hay là động đất, dù thế nào đi nữa người Vọng Tộc bọn họ sẽ đều bám trụ trên mảnh đất cằn cỗi này dù đánh chết cũng không rời đi. Bọn họ có thể ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng có thể chảy máu rơi lệ, nhưng đây là di huấn của lão tổ tông không thể quên.

Trông coi mảnh thổ địa này, mãi cho đến thần miếu sụp đổ.

Trong loại cảm giác không chút để ý này, mùa đông khá dài lãnh khốc rút cục đã trôi qua, những cây cối trên núi Thượng Cổ đã khô héo trong mùa đông nay cũng bắt đầu nảy mầm xanh. Trong sân nhà Bán Hạ, dòng suối nhỏ kia cũng bắt đầu có nước chảy lớn dần, đây đều là tuyết đọng hòa tan trên núi chảy xuống. Bán Hạ bảo Vô Mạt đem mảnh đất trống trong sân khai hoang, cuốc tơi đất, chuẩn bị đem những hạt giống rau dưa trái cây mình đã tích góp từng tí một gieo trồng xuống. Thật ra thì có thể có thu hoạch hay không Bán Hạ cũng không biết, nhưng làm cũng không mất bao nhiêu thời gian, thử một lần cũng tốt.

Trong sân, Gà rừng thấy nước chảy ào ào, rối rít chạy tới tham gia náo nhiệt, dùng mỏ nhọn mổ xuống bên trong côn trùng nhỏ ăn. Nhưng nước chảy siết, có lúc cánh của bọn chúng bị bắn ướt, bọn chúng giật mình, rối rít vẫy cánh, tất cả đều vẫy cánh vội vàng, lông gà bay loạn bọt nước văng khắp nơi, cộng thêm các loại âm thanh khanh khách thầm thì, cả sân đều bị bọn Gà rừng làm náo loạn.

Vô Mạt mang về rất nhiều tảng đá, để xuống nơi dòng suối bắt đầu chảy vào sân, tại thành một cái đập nhỏ, làm dòng chảy nhỏ hơn, vì vậy trong nhà cuối cùng cũng khôi phục bộ dáng thường ngày.

Bán Hạ đã tích góp được rất nhiều trứng gà, hiện tại mỗi ngày nàng đều nấu ba quả trứng gà, Vô Mạt ăn hai còn mình ăn một. Nàng còn đem trứng gà đưa cho phụ thân ăn, phân cho láng giềng nếm một chút.

Mọi người sau khi ăn mỹ vị Gà rừng sẵn có, rốt cuộc cũng thông suốt, rối rít tán dương chủ ý của Bán Hạ. Trước kia muốn ăn quả trứng đều phải chạy khắp núi tìm khắp nơi, hôm nay ở nhà chờ Gà rừng đẻ trứng cho mình, thật là tiết kiệm rất nhiều công sức.

Vì vậy tất cả mọi người đều vội vã tính toán nuôi gà, thế nhưng Gà cũng không phải là nhất thời có thể bắt được, hôm nay bắt một con, lại là gà trống, ngày mai bắt hai con, lại là không có trứng , thế này thì đến lúc nào mới có thể có được một ổ Gà đẻ trứng cho mình đây! Lại nói coi như bắt được, mình cũng không có khả năng từ từ huấn luyện chỗ Gà này đẻ trứng vào ổ a!

Bán Hạ thấy tình cảnh này, nói mọi người đừng có gấp, nàng lấy ra một sọt trứng gà, lại tìm đến một số lông cừu cừu, bắt một con gà mái bắt nó ngồi trên sọt trứng đó.

Tất cả mọi người cảm thấy mới mẻ, ngay cả Vô Mạt đều có chút không tin, hắn mặc dù biết Gà trong núi có lẽ cũng ấp trứng như vậy, nhưng hôm nay ở nhà làm không biết có được không?

Bán Hạ trong lòng cũng hoang mang , nàng cũng chưa làm chuyện này bao giờ, chỉ biết là đại khái mà thôi.

Ngày ngày đều thấp thỏm chờ đợi, mãi cho đến ngày thứ hai mươi, Bán Hạ chợt nghe sơn động sau nhà có tiếng chiêm chiếp của gà con, nàng vội đến nhìn, hay thật, lại là một con gà nhỏ lông vàng, tròn xoe một đoàn màu vàng, nộn nộn, lộ ra đôi mắt ti hí màu đen cùng mỏ nhọn nhỏ nhắn, cẩn thận dè dặt nhìn Bán Hạ.

Bán Hạ mừng rỡ, nhưng nàng vẫn khống chế được tâm tình, lặng lẽ đi ra.

Mấy ngày kế tiếp, gà con từng connở ra, rất nhanh gà con trong nhà đã được một bầy rồi.

Bán Hạ lấy ngô loại tốt nhất, rửa sạch đặt vào chén gỗ, sau đó bắt đầu cho vào nồi chưng, không lâu sau thì chưng chín rồi, nàng đem số ngô đã hấp mềm đưa cho gà con ăn, gà con ríu ra ríu rít đã chạy tới vây quanh mổ, không lâu đã ăn sạch sẽ.

Nhẫn Đông cũng đúng lúc tới nhà Bán Hạ xem náo nhiệt, thấy tình cảnh này hơi đau lòng: "Nghiệp chướng a, lấy ngô tốt như vậy cho Gà ăn." Ngô, đây là lương thực duy nhất trên bàn cơm của người Vọng Tộc, kiếm được không dễ, người nhà bình thường đều không dám ăn, tại sao có thể cho mấy con gà rừng này ăn chứ.

Bán Hạ vừa đem con gà con này thả vào trong sọt tre, vừa nói: "Ngô, người ăn cũng chỉ là ăn thôi, cho Gà ăn, chúng có thể lớn lên, bọn chúng sau khi lớn lên sẽ đẻ trứng cho chúng ta, đây là nguồn ăn liên tục."

Bán Hạ đem con gà con nuôi hơi lớn chút, phân cho người trong thôn, mỗi nhà đều đưa mấy con. Nhà được nhận thì thiên ân vạn tạ cầm về nuôi, nhà không có thì không vui. Vì vậy Bán Hạ lại bắt đầu ấp trứng đám tiếp theo, cả đầu mùa xuân, Bán Hạ cơ hồ đem toàn bộ số trứng tích trữ trong nhà mang đi ấp rồi, mà trong thôn nhà nhà đều có thể nghe được tiếng ríu rít không ngừng.

Bọn họ mới bắt đầu nuôi gà, tự nhiên có vô số điều không hiểu, hôm nay này Gà không ăn gạo, ngày mai này Gà giống như ỉu xìu, rối rít chạy tới hỏi Bán Hạ. Bán Hạ thật ra thì cũng không hiểu lắm, dù sao mặc dù nàng nàng có học một chút kiến thức thảo dược ở chỗ thượng nhân, nhưng đó là với người cũng không phải đối với Gà . Nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói ra kinh nghiệm nuôi gà của mình, tất cả mọi người đều rất tin phục Bán Hạ.

Nhẫn Đông cũng không vui lắm, nàng thấy tỷ tỷ chia cái này chia cái nọ, tại sao lại chỉ cho muội muội ruột như mình có năm ba con như vậy, tốt xấu gì cũng lớn lên từ một nhà, tại sao lại không chiếu cố nhau nhiều một chút chứ.

Chương 23

Một ngày kia, Bán Hạ đang trong nhà Thất Cân bà bà giúp bà nhìn mấy con gà con bị làm sao một chút, chợt có người bên ngoài kích động chạy tới: "Bà bà, chuyện lớn không được rồi, tôn tử nhà bà phen này sợ không giữ được!" Nói xong liên tục vỗ ngực khóc lớn không thôi.

Bán Hạ vừa nhìn, người này chính là con dâu của Thất Cân bà bà Dã Hoa Nhi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà khóc lớn như vậy.

Thất Cân bà bà cũng sợ hết hồn, vội hỏi đến cùng. Thì ra là bắt đầu từ tối hôm qua, tôn tử mới hơn một tuổi của Thất Cân bà bà không chịu bú sữa, cứng rắn ép cũng không ăn. Lúc ấy cũng không để ý, chỉ cho là nó không muốn ăn, liền để nó đói bụng một đêm, kết quả cả ngày, vẫn không có ị, chỉ là nôn mửa.

Dã Hoa liền mang đứa nhỏ này tới thượng nhân để chẩn trị, thượng nhân cho nó uống thuốc, quả nhiên nó đã ị. Vốn tưởng rằng lần này là tốt, nhưng Dã Hoa Nhi thấy phân nhất thời sợ đến choáng váng, rõ ràng là đi ngoài ra máu!

Dã Hoa Nhi mặt mũi trắng bệch, vội vàng mời thượng nhân tới đây. Thượng nhân nhìn kỹ huyết thỉ, nhất thời lắc đầu mà thở dài nói không cứu được.

Thất Cân bà bà vừa nghe câu này, sắc mặt cũng là trắng bệch, khóc nói: "Ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này ta là đã từng gặp. Ban đầu muội muội Tri Thu của Bán Hạ chết non, cũng là bị bệnh này, sống sờ sờ đó đột nhiên chết rồi ! Nghiệp chướng a, không ngờ tôn tử đáng thương của ta cũng bị như vậy."

Nhà Bán Hạ vốn là có một muội muội gọi Tri Thu, vì vậy tỷ muội các nàng đặt tên là Nghênh Xuân, Bán Hạ, Tri Thu, Nhẫn Đông. Tri Thu muội muội mất lúc Bán Hạ còn nhỏ, đầu mơ mơ màng màng không nhớ nổi chuyện đời trước, vì vậy nàng cũng không biết muội muội của mình mắc bệnh này rồi mất.

Lập tức Bán Hạ suy nghĩ một chút, đỡ Thất Cân bà bà cùng đi nhìn tiểu tôn tử, quả nhiên trông thấy liền huyết sắc đại tiện ở chỗ ấy, nhìn thấy mà ghê người.

Bán Hạ cau mày, trong đầu cố gắng nghĩ lại, cái này dường như nàng cũng biết, chỉ là nhất thời nhớ không rõ.

Nàng gõ đầu mình một cái, bỗng nhiên một mảnh trí nhớ giống như mây bay vào trong đầu.

Đúng rồi, đây là bệnh lồng ruột!

Đây là một loại bệnh trẻ sơ sinh rất hiếm thấy, là ruột lồng vào vị trí của đoạn ruột khác, cũng làm cản trở tiêu hóa trong ruột . Nếu như không kịp thời chữa trị, tất nhiên là đứa bé mất mạng!

Bán Hạ nhớ cái này có hai biện pháp, một là đẩy khí, một là làm giải phẫu —— cái này dĩ nhiên là biện pháp vạn bất đắc dĩ mới dùng.

Hôm nay điều kiện không đủ, cũng chỉ có thể đẩy khí.

Nhưng đẩy khí thế nào đây?

Dưới tình thế cấp bách, Bán Hạ nói với Thất Cân bà bà đang khóc lớn: "Bà bà, cái bệnh này cũng có thể trị , chỉ là phiền toái chút."

Thất Cân bà bà không ôm chút hy vọng nào, thượng nhân đã nói không chữa được, Bán Hạ trẻ tuổi nói lời kia cũng chỉ là an ủi mình thôi. Nhưng Dã Hoa Nhi bên cạnh vẫn không muốn buông tha, khóc lóc nói: "Bán Hạ, ngươi là một cô nương tài giỏi, ngươi có thể đi tìm nha nha thảo cứu mệnh cha ngươi, hôm nay ngươi nếu là có biện pháp gì, cũng phải thử một chút, cứu tính mạng Cẩu Đản nhà ta, ta về sau làm trâu làm ngựa cho ngươi!" Nói xong định quỳ xuống.

Bán Hạ sao có thể để cho nàng quỳ, vội đỡ nàng, đồng thời giải thích: "Chính là phải đẩy khí vào trong bụng, đả thông ruột, nhưng ta nhất thời cũng không biết nên dùng cái để đẩy khí vào bên trong."

Con trai Thất Cân bà bà Lang Đản Nhi lớn tiếng nói: "Đẩy khí, cái này có thể dùng bàng quang cùng ruột a!" ( chú thích của tg: bàng quang, bàng quang chỉ là cách gọi)

Dã Hoa Nhi lau nước mắt gật đầu: "Đúng đúng, nhanh, nhà ai có ruột a! Heo bò dê , đều được!

Lúc này hàng xóm láng giềng đều đã vây lại nhìn, nghe thế, tất cả rối rít đi hỏi nhà ai có, rất nhanh mấy cái ruột dê cũng heo bàng quang được đem tới.

Lập tức Bán Hạ chỉ huy, đem một đầu ruột nhét vào hậu môn Cẩu Đản Nhi, đầu còn lại đưa Lang Đản Nhi giữ để thổi hơi .

Cẩu Đản nhi đáng thương vốn đã khó chịu khóc rống không ngừng, bây giờ bị giày vò như vậy, sao có thể chịu được, tay chân liều mạng quẫy đạp, mấy phụ nhân trong nhà cơ hồ giữ không được thân hình nhỏ của nó.

Hàng xóm láng giềng nhìn thấy cách làm này, cũng ồn ào nghi ngờ, dù sao tất cả mọi người cũng đều chưa từng thấy qua, Thất Cân bà bà càng nhìn càng thêm đau lòng vô cùng, ở bên cạnh kêu to: "Đại tôn tử của ta không sống được rồi, các ngươi lại còn giày vò nó như thế, tác nghiệt a!"

Nhưng đương sự là Lang Đản nhi cùng Dã Hoa nhi lại kiên trì muốn thử , dù là một tia hi vọng bọn họ cũng muốn thử!

Lang Đản nhi phồng má thổi đến mặt đỏ bừng, cuối cùng buông ruột dê, hô lớn: "Không được ah..., thổi không vào được!"

Dã Hoa Nhi ôm đầu con trai mình khóc nói: "Thổi không vào được, xem ra là thực sự không thông, ngươi lại gắng sức thổi đi!"

Cẩu Đản nhi càng khóc lớn như tê tâm liệt phế, láng giềng bên cạnh nhìn thấy cũng đều đau lòng muốn rơi lệ, lập tức có nam tử trung niên rối rít tiến lên: "Chúng ta cùng giúp thổi! Nếu thật sự không thông, cũng không tin ta thổi không thông!"

Vì vậy mọi người tiếp lực, thay phiên nhau thổi hơi, nữ nhân một bên cũng đều tới đây giúp giữ Cẩu Đản nhi.

Cẩu Đản nhi đáng thương khóc đến mất tiếng, khóc gào lên, cuối cùng tiếng của nó khàn dần, giống như mệt mỏi, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.

Dã Hoa nhi ôm con trai của mình, vui mừng nói: "Có thể có tác dụng rồi, nó thoạt nhìn cũng không còn khó chịu như trước nữa!"

Nói xong nàng vội ôm Cẩu Đản nhi vỗ nhè nhẹ , chỉ thấy Cẩu Đản nhi vẫn còn đang thút thít khóc, nhưng cuối cùng cũng không còn dữ dội nữa, chỉ là mở ta đôi mắt uất ức đẫm lệ thút thit .

Mọi người nơm nớp lo sợ hồi lâu, đợi đến khi Cẩu Đản nhi bắt đầu bú sữa mẹ, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thất Cân bà bà vốn nghĩ rằng tôn tử của mình khẳng định không giữ được, bây giờ mất mà lại được, tự nhiên cảm thấy vui mừng không phải nói, Dã Hoa nhi cùng Lang Đản nhi quả thực là thiên ân vạn tạ với Bán Hạ, chỉ kém quỳ xuống cảm tạ.

Mọi người cũng đều rối rít khen Bán Hạ, cứu mệnh cha mình, hôm nay lại cứu Cẩu Đản nhi, thật sự là nữ nhân hiền huệ nhất trong Vọng Tộc thôn. Tự nhiên cũng có người tò mò, Bán Hạ làm sao biết biện pháp thần kỳ như vậy? Không đợi Bán Hạ nói chuyện, bên cạnh có người thay Bán Hạ trả lời: ngươi xem Bán Hạ là ai, nàng là người tiến vào cấm địa lấy nha nha thảo đó! Nàng tự nhiên biết biện pháp chúng ta không biết . . . . .

Bán Hạ nghe giải thích này, nghĩ thầm đây quả thật là một cách nói hay, mọi chuyện đều có thể giải thích là: bởi vì nàng là Bán Hạ.

Vậy là Bán Hạ yên tâm, nhưng ai biết, không lâu sau đã có người tới tm, nói là thượng nhân muốn Bán Hạ đi qua một chuyến.

Bán Hạ đi tới nhà thượng nhân, chỉ thấy trong tiểu viện này khắp nơi đều là thảo dược, căn phòng nhỏ của thượng nhân rất cũ rách nhỏ hẹp, đứng đơn độc ở đó.

Nàng không khỏi nghĩ đến những lời của người trong thôn, nói là thượng nhân cả đời này không cưới nữ nhân, không sinh con, chỉ có một mình, mỗi ngày loay hoay đều là những thứ thảo dược này.

Nàng đi vào phòng nhỏ của thượng nhân thì thấy thượng nhân đang nấu thuốc một mình, hắn đang cúi người về trước, cả người đều lấm tấm đầy mô hôi lại không thèm để ý. Nghe tiếng Bán Hạ tiến vào, vội bảo Bán Hạ ngồi xuống, sau khi quan sát kỹ Bán Hạ, quả nhiên bắt đầu hỏi cách súc ruột của Bán Hạ làm sao nàng biết.

Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là nói: "Vốn là Vô Mạt nghe ngoại nhân nói, ta cũng không biết, cũng chỉ là thử một lần thôi, ai biết thật đúng là có tác dụng."

Thượng nhân gật đầu một cái, vẫn xem xét kỹ lưỡng Bán Hạ, Bán Hạ không khỏi đỏ mặt, nàng biết trong lời nói của mình có trăm ngàn chỗ hở, xem ra thượng nhân không tin.

Nhưng ai biết thượng nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ nói là về sau muốn Bán Hạ cách một ngày lại tới một lần. Bán Hạ trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn y mệnh làm việc. Ai biết lần sau Bán Hạ đến, thượng nhân lại lấy ra một xấp giấy bằng da dê ghi lại những biện pháp chữa bệnh cho Bán Hạ nhìn.

Bán Hạ biết được chữ Vọng Tộc , nhưng cũng không nhiều, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đọc, gặp chỗ nào không hiểu liền đi tim người hỏi. Lâu ngày, số chữ biết được càng ngày càng nhiều, dần dần cầm sách thuốc da dê đi so sánh các loại thảo dược trong sân.

Bán Hạ biết thượng nhân tính bồi dưỡng mình, lại càng nghiêm túc, có lúc cầm cả sách thuốc về nhà học. Ai ngờ hôm đó tiện tay đem sách thuốc đặt ở đầu giường, Vô Mạt thấy được, lại cầm lên xem một chút. Điều này làm cho Bán Hạ kinh ngạc cực kỳ: "Chàng cũng biết chữ này?"

Vô Mạt gật đầu: "Có biết mấy chữ."

Bán Hạ lại càng không hiểu: "Ai dạy chàng?"

Vô Mạt cười, thuận miệng nói qua: "Là một người rất tốt, giúp ta rất nhiều, nàng về sau tự nhiên sẽ biết."

Vốn chuyện Bán Hạ cứu Cẩu Đản nhi đã khiến người trong thôn nhìn phu thê Bán Hạ càng ngày càng tốt, bây giờ Bán Hạ lại được thượng nhân nhìn trúng, nhìn như có ý muốn bồi dưỡng nàng làm người nối nghiệp, vì vậy người trong thôn càng thêm tôn trọng hai người họ. Khi phu thê hai người đi vào trong Vọng Tộc thôn luôn có người nhiệt tình chào hỏi. Mấy lão nhân khen ngợi họ, trẻ tuổi thì nhìn họ bội phục.

Tất cả những điều này, lại có mấy người nhìn không vừa mắt, trong đó người không thích Vô Mạt nhất dĩ nhiên là Mộc Dương. Vốn Mộc Dương muốn lôi kéo Vô Mạt, nhưng sau đó lại thấy người này làm việc hoàn toàn không để ý đến ý kiến của mình, liền rất không vui, mỗi khi gặp chuyện đều ngáng chân hắn. Vô Mạt đối với những hành động này của Mộc Dương cũng không để trong lòng, chỉ cười trừ thôi. Điều này tất cả những người trẻ tuổi trong thôn đều nhìn thấy, càng thêm bội phục Vô Mạt, đối với Mộc Dương lại có mấy phần bất mãn.

Sau khi mùa đông qua đi, Vô Mạt đem nhà lá xây rộng hơn một chút, làm thành một nhà bốn gian, phòng chính là phòng bếp, bên trái là phòng họ ở, kề bên phải tính về sau để cho đứa bé ở, còn có một gian bên nữa, làm phóng chứa các đồ thường dùng.

Sau khi mùa xuân đến, Tộc trưởng thường xuyên muốn mọi người kết thành từng đội đi vào núi săn thú, mà đội Vô Mạt lại biểu hiện cực kỳ nổi bật. Bán Hạ nghe người ta nói, hắn luôn có thể cảm thấy hơi thở của các loại vật xung quanh, có thể tìm được tung tích của bọn chúng một cách nhanh nhất, thậm chí hắn có thể trong tình huống trên mặt đất cơ hồ không có bất cứ dấu vết gì tìm được tung tích con mồi. Hắn còn có khứu giác nhạy bén giống như dã thú, như có thể biết trước nguy hiểm.

Có một lần bọn họ nghỉ ngơi trong một sơn động, Vô Mạt cảm thấy gì đó, nói mọi người nên rời đi, khi bọn họ rời đi không bao lâu, sơn động liền sụp đổ. Chuyện này trong thôn đồn đại rất nhiều, thế cho nên Bán Hạ tò mò hỏi, hỏi vị phu quân của mình: "Đó là thực sao?"

Tại nhà trên cây, Vô Mạt ôm Bán Hạ trong ngực, duỗi thẳng chân, cười cười nói: "Làm sao có thể, ta cũng không phải là Thần Tiên."

Bây giờ nhà trên cây đã không còn những tấm lông cừu dầy cộm nặng nề, chung quanh đều là cửa sổ. Bán Hạ nằm trên ngực Vô Mạt, trên có thể nhìn trời xanh mây trắng, dưới có thể nhìn hết cả Vọng Tộc thôn, nhìn con gà mái hùng dũng dẫn dắt đại quân gà con ở trong sân tản bộ tìm côn trùng ăn; nhìn xung quanh, chính là cây xanh hoa dại, còn có thanh âm dể nghe của chim nhỏ. Thoải mái nhất chính là trong không khí giống như có mùi thơm phảng phất, thật là khiến người ta không muốn đi xuống.

Nghe Vô Mạt nói như vậy, Bán Hạ lắc lư hai chân nhàn nhã trong không trung, cũng không để ý đá một cành cây: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói một chút xem nào!"

Vô Mạt khẽ cười một tiếng, hời hợt nói: "Ta cũng chỉ là thấy phía trên hang núi có tiếng rạn nứt, dựa vào kinh nghiệm cảm giác có vấn đề thôi."

Bán Hạ nghịch ngợm tiếp tục đá nhánh cây kia, cười nói: "Vậy chàng dạy ta một chút, ta cũng muốn học." —— tương lai có nguy hiểm cũng có thể chạy thoát.

Vô Mạt nhìn Bán Hạ đang nhăn mũi trong ngực, khuôn mặt vốn cương nghị dần nhu hòa lại, cưng chiều vuốt ve tóc nàng: "Nàng không cần học, có ta ở đây, làm sao có thể để cho nàng đưa thân vào nguy hiểm chứ."

Bán Hạ tựa vào lồng ngực rộng rãi của hắn, trong lòng là vô hạn thỏa mãn. Nàng không khỏi nghĩ, trải qua mấy ngày nay, thật ra Vô Mạt cũng đã thay đổi rất nhiều.

Hắn trước kia, bề ngoài kiên cường, nội tâm lại giống như có một tia yếu ớt cùng tự ti.

Nhưng bây giờ, thiên phú bẩm sinh cùng bản năng sống trong bầy sói kia giúp hắn rất nhanh nổi bật giữa những nam nhân trong Vọng Tộc; ánh mắt sức bén của hắn, gặp chuyện suy nghĩ kĩ, xử sự trầm ổn, cũng khiến hắn nhận được tán thành nhất trí của mọi người.

Hắn giống như lột xác, bắt đầu tự tin khoan dung, rộng lượng hài hòa, thậm chí khi giơ tay nhấc chân mơ hồ có khí phái của người đứng đầu.

Có lúc, trên người hắn còn tỏa ra dã tính được hun đúc trong núi rừng, thế nhưng chỉ càng khiến hắn càng thêm đặc biệt hơn, càng có tư vị nam nhân.

Vô Mạt nhìn Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết đang nghĩ cái gì, không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: "Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng ngã xuống đó."

( tràng điệp sáo - bệnh lồng ruột là một loại tương đối ít thấy trẻ sơ sinh tật bệnh, xử lý chậm rất nguy hiểm, nghiêm trọng sẽ phải cắt đứt một đoạn ruột. Bình thường phương pháp hay dùng là súc ruột, dùng khí đả thông. Dĩ nhiên cái này cần áp dụng trong bệnh viện bằng dụng cụ chuyên nghiệp, vả lại dụng cụ chuyên nghiệp cũng có thể súc ruột thất bại. Trong văn nói là dùng miệng thổi hơi mọi người tạm thời cười một tiếng thôi, Tiểu Thuyết Gia nói đùa mà thôi. )

Chương 24

Vô Mạt thấy Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết nghĩ cái gì, không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: "Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng ngã xuống đó."

Lồng ngực Vô Mạt khoan hậu khoẻ mạnh bởi vì khẽ cười mà hơi phập phồng, Bán Hạ mềm mại nằm trên người hắn, cảm thụ hồng ngực hùng hậu của hắn chấn động. Trong nhất thời bất giác có chút ý loạn thần mê, nghĩ tới thân thể nam nhân và nữ nhân khác biệt thật là lớn.

Bàn tay Vô Mạt ôm thắt lưng trắng nõn mịn màng của Bán Hạ chậm rãi chuyển động, da thịt của nàng trơn mượt giống như mỡ thượng hạng, khiến hắn yêu thích không muốn rời tay. Vuốt ve của hắn khiến hai ngọc đoàn tròn trịa mà mềm mại của Bán Hạ theo động tác mà lên xuống đầy mị hoặc, cảnh này khiến thân thể Vô Mạt căng thẳng, bàn tay thô ráp không nhịn được vuốt ve dần xuống, đi tới nơi mềm mại giữa hai chân Bán Hạ, hài lòng phát hiện nơi đó đã là một mảnh ướt át, giống như vũng bùn. Một ngón tay của hắn không nhịn được tìm động khẩu, thử thăm dò tiến vào, điều này làm cho Bán Hạ nhất thời căng thẳng cả người.

Nơi ấy của nàng mềm mại nhạy cảm như vậy, thế nhưng bàn tay nam nhân ngày thường chỉ quen gậy mũi tên làm quen việc nặng , cảm giác thô ráp xẹt qua nơi mềm mại tinh tế bên trong, chọc cho thân thể nàng không ngừng run rẩy, nàng không nhịn được cả người rúc vào trong ngực hắn, đôi tay nắm chặt cánh tay của hắn.

Vô Mạt lần nữa cười lên, tiếng cười trầm thấp mang theo khí nóng quanh quẩn bên tai nàng, điều này làm cho cả người nàng nóng ran, mà tại chỗ mẫn cảm ngón tay hắn đã tiến sâu vào trong, còn ở bên trong chừng trêu ghẹo, khiến cho nơi đó càng nhiều nước chảy xuống, làm ướt áo của hắn, nhỏ giọt lên thân cây.

Đôi mắt đen của Vô Mạt càng tối lại, hơi thở cũng biến thành nặng nề nóng bỏng, món đồ mà Bán Hạ đã sớm quen thuộc bên dưới nhanh chóng căng cứng , to lớn cứng rắn, dựng đứng lên, chọc lên làm Bán Hạ không thể không hơi cong thân thể.

Nàng gấp rút thở hổn hển, run rẩy đè nén mà nói: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta đi xuống đi. . . . . ." Tiếng của nàng mềm mại vô lực, giống như là van xin, nhưng trong van xin lại mang theo mị hoặc vô tận, làm cho người ta hận không thể giày vò nàng.

Vô Mạt cúi đầu xuống, môi mỏng ngậm lấy đôi môi đỏ thắm đang run rẩy của Bán Hạ, lúc hai môi đụng vào nhau hắn cứng rắn nói ra từng chữ: "Không đi xuống."

Bán Hạ hiểu rõ nam nhân này, hắn một khi muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm được, lập tức nhẫn nhịn thân thể mềm yếu, miễn cưỡng khơi lên một chút lý trí nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều không có người chú ý nơi này, huống chi cành cây to lá cây rậm rạp, người khác coi như có nhìn đến đây cũng không thấy rõ hai người đang làm gì trong nhà cây.

Lúc này bàn tay Vô Mạt không cho cự tuyệt gạt áo nàng ra, hai luồng mềm mại trong nháy mắt giống như được giải phóng nhảy bật ra, giống như hai quả đào mọc trên tàng cây đỏ ửng trong trong tuyết, đầy đặn đẫy đà, lộ ra vòng eo mảnh khảnh càng khiến người yêu mến của nàng.

Bán Hạ mặt ửng hồng, mềm nhũn thở gấp, muốn tránh né rồi lại không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể nắm chặt áo của nam nhân phía dưới. Ngón tay hữu lực của Vô Mạt từ từ cởi sợi dây đai lưng, cuốn áo lên, quần cởi ra, trong nháy mắt đem thứ nóng bóng tiến sát nơi mềm mại kia của Bán Hạ. Nơi ướt át nhanh chóng che phủ cự vật, cảnh này càng khiến nó bành trướng hơn.

Vô Mạt híp mắt chuyên chú nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đã hết sức lực nằm trên người mình, nàng mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, tinh tế thở gấp, mảnh mai giống như sắp không chịu nổi, nàng nắm chặt y phục của mình không dám buông ra, giống như vừa buông ra sẽ ngã xuống .

Hai tay Vô Mạt nắm vòng eo mềm mại của nàng, đem nàng hơi nâng cao lên một chút, động tác này khiến cho hai luồng mềm mại kia hoàn toàn bày ra trước mắt hắn, vừa tròn vừa vểnh lên, dường như cố ý muốn quyến rũ hắn .

Trong cổ họng Vô Mạt phát ra âm thanh thật trầm thấp, giống như dã thú, đôi mắt nóng như nham thạch nóng chảy nhìn chằm chằm người trong lòng, cứng rắn phía dưới lấy xu thế không thể chống đỡ chợt xông vào nơi chặt chẽ lại mềm mại như vũng bùn ấy, chôn vào thật sâu.

Bán Hạ vội vàng không kịp chuẩn bị, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, thân thể trong nháy mắt căng thẳng ngửa ra sau, gió mát thổi qua lá cây quét lên đoàn mềm mại lộ ra trong không khí của nàng, nàng không thể kìm nén phát ra tiếng rên nhẹ giống như đang khổ sở.

Vô Mạt khẽ nâng đầu, há mồm ngậm lấy điểm đỏ hồng đang nhảy lên xuống trước mắt mình, tỉ mỉ thưởng thức, phía dưới lại bắt đầu chậm rãi đâm chen vào .


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .